Định Cư Nhật 2026: Hành Trình Đầy Tiếng Cười, Mồ Hôi Và Một Chút... Điên
Nếu đã từng mơ 'xách vali sang Nhật' mà không biết 2026 sẽ như thế nào, thì xin mời nhập hội cùng mình. Bài này là cuộc phiêu lưu có thật đầy nước mắt, tiếng cười và cả… những lần phát âm sai đến xấu hổ. Chuẩn bị tinh thần nhé, đi Nhật chưa bao giờ là chuyện chỉ cần mơ là xong!
Mơ về xứ mặt trời mọc – Khởi đầu giấc mộng định cư Nhật Bản 2026
Có người từng hỏi mình: "Ủa, sao tự nhiên lại muốn đi Nhật định cư năm 2026? Bên đó làm gì, đường phố toàn người cúi rạp chào, ngôn ngữ thì lẫn lộn kanji, hiragana, katakana, khó hơn cả nhìn hóa đơn tiền điện tháng cuối cùng ở Việt Nam!" Ờ thì… mình cũng từng không tin sẽ xách nổi cái vali mòn khoá ra làm gì, vậy mà tự nhiên 2026 đang bày ra trước mặt như cái bánh mochi mới hấp… ai cũng muốn thử cắn xem bên trong có gì ngon hơn không 😂.
Nhiều đêm ngồi cà phê vỉa hè, mấy đứa bạn kéo nhau bàn chuyện đi Nhật, nước mắt nước mũi lẫn vào tiếng cười. Có đứa thì nuôi mộng… lấy vợ Nhật. Nó nói tỉnh queo: "Tao chỉ cần mỗi ngày vợ tao gọi một câu 'Okaeri!', đi làm về là đủ thấy thành công rồi." Không biết nó có hiểu "Okaeri" nghĩa là "mừng anh về nhà" thôi không, chứ sau đó là la lên "sao anh lại vứt tất mọi nơi thế này?" thì chưa chắc nó cười nổi nữa.
Và tất nhiên – ai mà không muốn thử sống ở cái xứ sở nghe đồn là nơi ăn ngủ siêu kỷ luật, đi tàu thì như chơi trò Tetris ghép người, còn nhà vệ sinh thì… thôi, chuyện nhà vệ sinh để hôm nào kể, dài dòng và có hơi bị nhiều nút bấm làm mình phát hoảng lần đầu sử dụng 😅.
Thật ra, nghe về Nhật Bản nhiều quá, tự dưng mình sinh tò mò khó tả. Không phải cứ nhìn ảnh hoa anh đào nở là thấy muốn bay ngay, mà là muốn biết thử trải nghiệm đó có "nở hoa" nổi trong cuộc sống thực sự hay không. Ở nhà thì bố mẹ suốt ngày réo: "Nhật khó lắm, học chết mệt, ai chẳng biết." Ừ thì, ai cũng bảo thế, nhưng rồi sáng sớm lướt Facebook, thấy đám bạn check-in ở Tokyo, Osaka… lại ngứa ngáy không chịu nổi.
Một yếu tố "trời ơi đất hỡi" khác là nỗi sợ… trưởng thành mà không làm điều gì đó khác đi. Nhìn thấy mấy anh chị đi Nhật về có ít nhiều đổi khác, tự nhiên mình cũng muốn rũ bỏ cái phiên bản ú ỳ, lặp lại của bản thân. Mình thì chẳng mê tiền đến mức nghĩ cứ đi là giàu, nhưng nghe nói làm việc ở Nhật cực kỳ chuyên nghiệp, dù có lúc stress kinh điển, nhưng đổi lại cũng là thử thách chính bản thân xem chịu nổi không. Đôi lúc ngồi nghĩ, "Ôi, ra nước ngoài để trưởng thành hơn", vừa mơ mộng vừa run như cầy sấy!
À, không thể không kể về vụ học tiếng Nhật. Trời ơi, lần đầu mở sách hiragana mình đọc "aiueo" như thể thuộc lòng bài hát nước ngoài. Đến khi thử giao tiếp, phát âm một từ thôi mà bọn bạn cũng phải cười lăn vì giọng Đông Lào quá rõ nét. Một đứa bạn còn gửi mình cái sticker "Konnichiwaaaa" kéo dài, bảo lần sau ra đường nhớ phát âm chuẩn kẻo bị chém giá 😂.
Những lý do đi Nhật nhiều khi nghe buồn cười, mà lại rất thật: có đứa muốn thử hẹn hò app Nhật xem dân bản địa có "cute" như thế giới bảo không, có đứa muốn lấy bằng Master vì trường Nhật nghe danh nghiêm túc, có chị lại thích cảm giác sống giữa đống đồ nhí nhố bên Don Quijote và xếp hàng ăn sushi băng chuyền. Thật ra chỉ cần một chút "điên điên", một chút tò mò, một tí gan lì và rất nhiều khả năng chịu đựng… là có thể nhập hội "xách vali qua Nhật" rồi.
Mà bạn yên tâm, nhìn vậy chứ cứ dấn thân rồi, ai cũng trải qua mấy cảm xúc lẫn lộn ghê gớm: háo hức đó, hồi hộp đó, sồn sồn sợ hãi rồi lại tự trấn an mình. Chẳng ai đi Nhật mà không từng nghĩ: "Chắc mình toang mất!". Nhưng cũng nhờ chút liều chút mộng mà biết đâu, chuyến phiêu lưu này lại trở thành một cú quẹo in đậm vào đời. Ai mà biết được, đúng không nào? 😄
Hành trình học hỏi và chật vật – Nói không với mơ hoa khi chinh phục đất Nhật
Thú thật chứ, ai mà bảo định cư Nhật là chuyện mộng mơ trải đầy cánh hoa anh đào thì chắc chưa từng đi xin giấy tờ chỗ Immigration. Người ta nói "vượt vũ môn hóa rồng" đấy, còn mình thì gọi là "vượt cửa giấy tờ hóa cá voi mắc cạn" 😂. Ngày đầu đặt chân tới Nhật, mình ngáo ngơ y như chú ếch được thả ra từ giếng làng. Hít đúng một hơi không khí Tokyo - tự nhủ: "Ừ, thì bắt đầu rồi đây, mình đâu còn đường lùi nữa."
Thủ tục giấy tờ? Ui giời, muốn đơn giản nhưng đời không chiều lòng người. Xếp hàng ở City Hall lâu đến mức từng nghĩ có nên đem theo chiếu mà ngủ luôn cho tiện. Rồi cầm tờ hồ sơ với dòng chữ ngoằn ngoèo (toàn chữ kanji bố cục chặt như ổ khóa két sắt) mà thở không ra hơi. Có lần ký thiếu mục, cô nhân viên cười hiền hậu nhưng trong ánh mắt thì như bảo: "Phải tập lại từ đầu nhen em." Đó là lần đầu mình thấm câu "Sumimasen" dùng siêu nhiều công dụng – xin lỗi, hỏi đường, xin giấy tờ, và cả… che giấu sự bối rối.
Tìm nhà? Chuyện lớn hơn cả lên sao Hoả. Đọc hợp đồng thuê nhà dài ngoằng, cảm giác như bị thử thách IQ tập thể vậy. Gặp mấy bác chủ trọ, mình chuẩn bị sẵn thuộc lòng "sumimasen", "douzo yoroshiku" mà tới nơi run bắn, nói vấp lên vấp xuống, kết quả là bác ấy nghĩ mình đến từ hành tinh khác. Đêm đầu ở nhà mới nghe tiếng tàu chạy rầm rầm qua cửa sổ, tự nhủ: "Có khi nào sáng mai tỉnh dậy mới biết mình vừa đăng ký nhầm… khu dân cư cho cá mập không trời?"
Công cuộc tìm việc cũng vui phết! Hồi đầu chỉ dám apply mấy job "baito" rửa bát hay bán hàng. Mỗi lần phỏng vấn xong là tim như nhảy lambada, cảm giác "làm lại từ đầu" đúng nghĩa đen. Thú tội luôn: tụi mình từng lạc tàu chiều ở ga Shinjuku – mê chơi quên mất giờ chạy, đứng vật vờ giữa biển người áo vest, đọc bản đồ tàu như đọc mật mã. Ai đi Nhật rồi sẽ hiểu chuyện đó vừa quê vừa... ấm lòng, vì ở đâu cũng thấy có người như mình.
Có những ngày chỉ còn mì ăn liền trong bếp. Lúc đó mới thấu hiểu, hóa ra mì cũng có hạn sử dụng niềm tin – ăn mãi chẳng cứu rỗi nổi tâm hồn bạc nhược của một đứa xa quê 😅. Cực nhất là ca làm thêm đầu tiên, vô ý đổ cả khay sushi ngập mặt, bà chủ la mà vẫn... cười hiền khô. Lúc đấy vừa sợ vừa phục nhân sinh quan của người Nhật: có thể khắt khe, nhưng cũng tha thứ nếu mình thật lòng và cực kỳ kiên nhẫn.
Qua hết chuỗi ngày vụng về ấy, học được một nghìn lẻ một điều kỳ quặc: kiên nhẫn kiểu Nhật thực ra không phải nhịn nhục, mà là biết nhắm mắt, thở sâu, rồi bước tiếp – dù thỉnh thoảng chưa hiểu họ nói cái gì! Làm việc nhóm cũng bá đạo lắm: ai cũng gật đầu "hai hai", nhưng bí quyết là phải học cách nói thật lòng mà vẫn nhẹ nhàng chứ không như ở nhà, "ừ cho qua" là toang.
Kỷ niệm vụng về, thất bại dằng dặc nhưng lại kéo theo cả loạt bạn đồng cam – hội Việt xa xứ đúng kiểu "biết đâu ta gặp lại nhau giữa một ổ bánh mì nóng và một nồi lẩu kim chi?". Thật ra, chính mấy lần ngốc nghếch đó làm mình gắn với Nhật nhiều hơn. Ở đây, chỉ cần bạn đủ dũng cảm để bảo: "Tôi chưa biết, tôi chưa giỏi, nhưng tôi sẽ thử tiếp." – thế là đủ sống sót, thậm chí... sống vui!
Philosophy nho nhỏ rút được: Giới hạn bản thân thực chất là cây cầu gỗ ọp ẹp, muốn qua thì vừa cẩn thận vừa phải... dám bật nhảy. Ai đi Nhật rồi sẽ hiểu: mỗi ngày là một câu chuyện mới, thất bại thì... cười xong làm lại, có khi còn rủ thêm được vài người cùng vào list "những kẻ điên may mắn". Định cư là thế – pha chút mộng, thêm muối thực tế, và nhất định phải dũng cảm làm trò cười cho chính mình. 😄
Trưởng thành, chấp nhận và yêu – Định cư Nhật không chỉ là sống sót mà còn là sống vui
Có ai từng ngồi quán izakaya với hai đứa bạn thân – một cậu Indonesia nói tiếng Nhật siêu tốc còn mình thì vẫn "gà bông", và một chị người Thái mix tiếng mẹ đẻ với tiếng Anh rồi lại chêm thêm vài từ Nhật không? Nếu chưa, recommend mọi người thử mạnh dạn lên! Mấy năm đầu định cư mình "tăng động" đi kết bạn, mọi nơi, mọi lứa tuổi. Định nói là xã giao thôi mà không hiểu kiểu gì toàn kết toàn… "trùm cuối": đồng nghiệp Nhật nghiêm túc mà phá lên cười khi nghe mình kể về… phở bò (họ bảo, phở bò thơm thế nào!?), ông hàng xóm già Nhật khó tính xong hóa ra còn cho mượn ô ngày mưa to, rồi thì nhóm bạn đa quốc tịch nói chuyện với nhau cái gì cũng được miễn mình hiểu họ đang cười hay khóc là thắng lớn rồi 😄.
Ban đầu, mình tưởng giữ được chất Việt là đủ – tối về gọi video cho mẹ, căn phòng với nồi cơm điện và chai nước mắm. Nhưng sống ở Nhật, mà chỉ khư khư "lọ" nhà mình thôi thì hơi tiếc, như đi chơi biển mà chỉ đứng ngắm cát. Môi trường này dạy mình phải mở lòng: học đi chợ với bà hàng xóm Nhật, có hôm bị bà mắng vì chọn cá không tươi, hôm sau lại được mời sang ăn mì lạnh. Đồng nghiệp luôn "đập mặt" mình bằng các quy tắc khó đỡ nhưng hóa ra chỉ cần chịu khó hỏi "tại sao" thì từ lạnh lùng trở nên dễ thương vô đối.
Có những ngày mình "ấy náy" bỏ lỡ mâm cơm nhà, nhớ cháy ruột mùi hủ tiếu sài gòn, và ganh tị mấy đứa bạn ở Việt Nam đăng ảnh ăn lẩu – sĩ diện không kể nhưng thực tâm hay tự hỏi: "Ủa, thực sự muốn gì ở Nhật nhỉ?". Mình cũng từng suýt đặt vé máy bay về nước vì nhớ quá, nhưng mà… rồi tự troll là nỗi nhớ nhà cũng giống cơn gió mùa đông Tokyo: tới rồi cũng đi 😅. Càng sống lâu càng hiểu, trưởng thành không phải là… bấu víu rồi "bật chóe" với mọi thứ mình không hiểu, mà là khi mình thấy Yên với sự "ở lưng chừng" này: thuộc về hai nơi một lúc. Vừa đủ nhiệt huyết Việt vừa đủ điềm tĩnh Nhật. Thỉnh thoảng vẫn thất vọng, vẫn lật đật, nhưng thôi, "Zen" một cái – chậm mà chắc, thở đều và trân quý luôn cả cái cảm giác… hơi điên điên của quá trình này.
Nói thực, phần lớn thời gian, mình không quá giỏi kiểm soát cuộc đời. Có hôm đi làm vui như tết, hôm khác nước mắt muốn trào khi lỡ tay làm đổ cả nồi miso tại bếp công ty (đồng nghiệp Nhật thì: "Sudeni shinpai shinaide" – đừng lo quá!), lại có những sáng chủ nhật nhấm nháp quán cà phê ven sông, thư thái như chưa từng trải qua trận mưa giấy tờ tuần trước. Mình dần thấy nhẹ lòng với mọi "kết quả", vì hóa ra hạnh phúc không phải là thắng hết mọi thử thách, mà là biết mỉm cười giữa thất bại lẫn thành công, tự trào bản thân mỗi khi dở người.
Giờ đây đấy – nhờ cái hành trình "định cư Nhật 2026" mà mình biết thế nào là trưởng thành: không phải do bỗng dưng cao lớn hay xuất sắc, mà vì đã từng bật khóc, biết lắng nghe (và chịu khó… ăn natto). Mình học chấp nhận những cái "khó nhằn" của nước Nhật với tâm thế hiếu kỳ và vui vẻ. Và mình vẫn ấm lòng mỗi lần nghĩ tới mấy mối quan hệ mới, biết ơn cả đồ ăn Nhật lẫn "tình thương" dành cho… nước mắm quê nhà. Chặng đường trưởng thành này, buồn cười thật, nhưng rất mình – cứ tiếp tục đi, dù có lúc điên điên ngốc ngốc mà cũng… vui phết 😂
Kết luận
Kết lại rồi nè: Định cư Nhật 2026 chẳng phải cuộc đua siêu nhân – chỉ là một hành trình cười ra nước mắt, học cách yêu lấy chính mình và thế giới quanh ta. Đôi lúc còn muốn bỏ cuộc về quê ăn phở, nhưng thôi – sống kiểu Zen, lạc quan chấp nhận mới ngầu! 😄